Phó Niên và Phó Dư ngẩn người lắng nghe giọng của Sở Dung, các bé chưa kịp trả lời thì Phó Như Hối đã mang tới một tập tài liệu khá dày. Trong tay anh ta còn cầm một cây bút, sau đó kẹp nó vào tập tài liệu và đưa cho Sở Dung. "Ký vào đây đi." Sở Dung nhận lấy tài liệu, thấy đó là một bản thỏa thuận ly hôn mới. Cô lướt qua, thấy bên trong ghi rõ việc phân chia tài sản giữa hai người và vấn đề quyên nuôi dưỡng Phó Niên và Phó Dư, các điều khoản được liệt kê rất rõ ràng.
Phó Như Hối mang ra một bản thỏa thuận hoàn chỉnh như vậy trong một phút, hơn nữa đã ký tên của mình lên trên. Nếu anh ta nói không chuẩn bị từ lâu, Sở Dung khó mà tin được.
"Anh đã lên kế hoạch ly hôn từ lâu à?” Giờ đây trong lòng Sở Dung không còn cảm giác tức giận hay thất vọng, thay vào đó là một cảm giác phức tạp khó tả. Cô luôn cảm thấy như Phó Như Hối đã giăng một cái bấy, chỉ chờ có người nhảy vào và Sở Dung không chắc liệu mình có phải là người bị bãy không. Việc phân chia tài sản của Phó Như Hối thật không hợp lý. Nếu Sở Dung là người bị gài bấy, liệu Phó Như Hối có đang quá đáng không?
Phó Như Hối mỉm cười: "Sao không ký? Em không muốn ly hôn nữa à?”
"Tại sao lại chia cho em nhiều tiên thế này? Trong đó còn có cả cổ phần nữa, đó không phải công ty của em mà?"
Phó Như Hối đáp: "Đó là tài sản chung của chúng ta. Anh sẽ hàng tuần chuyển tiên chu cấp cho Phó Niên và Phó Dư cho em.. "Không cần đâu.' Số tài sản sau khi ly hôn mà Phó Như Hối dành cho cô đã đủ để Sở Dung tiêu xài mười đời, đủ sức nuôi Phó Niên và Phó Dư. Cô hỏi: "Anh thật sự không muốn nuôi Niên Niên và Tiểu Ngư à?”
"Đó là sự lựa chọn của các con. Phó Như Hối cụp mắt mỉm cười, nhìn như một người máy vô cảm: "Dù có ly hôn, anh vẫn sẽ chu cấp cho các con, em không được từ chối. Đó là điều các con xứng đáng nhận được."
Sở Dung: "...'
Thôi bỏ đi, anh muốn cho thì cho vậy, đúng là Niên Niên và Tiểu Ngư cần một môi trường sống tốt hơn. Có người bằng lòng tiêu tiền, bản hợp đồng hợp tình hợp lý như thế này, cô không có lý do gì để không nhận nó.
Sở Dung câm bút lên, ấn mạnh đầu bút xuống giấy: "Tại sao anh không hỏi em lý do ly hôn?”
Thực ra lúc nấy anh đã hỏi nhưng Phó Như Hối lại hỏi lại: "Vậy tại sao Dung Dung lại muốn ly hôn?”
Đến giờ anh vẫn gọi cô bằng cái tên thân mật như thế.
Sở Dung cảm thấy thật mỉa mai, cô nhớ rằng mình đã nói với Phó Như Hối qua lời của Phó Niên. Có thể do cảm xúc đang dâng trào, cô đã quên mất chuyện vừa mới xảy ra chỉ vài phút trước.
"Chẳng phải lúc nãy Niên Niên đã nói rồi sao?"
Phó Như Hối gật đầu: "Vậy đây cũng là lý do của anh."
Sở Dung từ tốn ký tên mình, hỏi một cách thản nhiên: "Anh quen Hách Hàn Vận từ bao giờ?"
Phó Như Hối nhẹ nhàng chớp mắt, hỏi lại: "Sao em lại hỏi đến cô ấy?"
Sở Dung ngước mắt, nói: "Biết rồi còn hỏi? Nếu như anh không vào phòng của Hách Hàn Vận, em đã không quan tâm đến chuyện này."
Phó Như Hối chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Hôm về nước.
"Thật đáng thương cho anh, phải chịu đựng đến tận hôm qua mới sao?" Sở Dung nói một cách chua chát, bắt đầu tự hỏi liệu mình có quá dễ bị lừa hay kỹ thuật diễn xuất của Phó Như Hối quá hoàn hảo đến mức khó phát hiện. Mấy tháng trước anh đã quen biết Hách Hàn Vận, điêu này quả là trùng hợp đến lạ kì. Thậm chí cô đã từng bộc bạch với Phó Như Hối rằng mình là người xuyên không. Dù hiện tại cô không tin điêu đó là sự thật, cô vẫn chia sẻ điểm yếu của mình với Phó Như Hối!
Tuy nhiên, Phó Như Hối lại không bao giờ chia sẻ bí mật của mình với cô.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo